Diễn văn của Đức Thánh Cha Phanxicô trong buổi gặp gỡ người trẻ
Diễn văn của Đức Thánh Cha Phanxicô
Gặp gỡ Giới trẻ tại trường thánh Dionigi của các nữ tu dòng Orsolines
Thứ Hai 6/12/2021
Anh chị em thân mến, kaliméra sas! (chào anh chị em!)
Cha cám ơn các bạn đã đến đây, nhiều người trong các bạn đến từ những nơi xa xôi: efcharistó! (Xin cám ơn!) Cha vui mừng gặp các bạn vào cao điểm của chuyến thăm Hy Lạp. Và cha dùng cơ hội này để lặp lại lòng biết ơn của cha về sự chào đón và tất cả công việc đã được thực hiện để tổ chức cuộc tiếp đón: efcharistó!
Các chứng từ của các bạn đã làm cha rất xúc động. Cha đã đọc chúng và giờ đây cha muốn cùng các bạn suy tư một vài điểm.
Katerina, con đã nói với chúng tôi về những nghi ngờ của con về đức tin. Cha muốn nói với con và với tất cả mọi người ở đây: đừng sợ những nghi ngờ, vì chúng không phải là một dấu hiệu của sự thiếu đức tin. Ngược lại, nghi ngờ là “vitamin của đức tin”: chúng giúp củng cố đức tin và làm cho nó mạnh mẽ hơn, nghĩa là giúp đức tin nhận thức rõ ràng hơn, tự do hơn, trưởng thành hơn. Chúng giúp đức tin sẵn sàng hơn để lên đường, kiên trì với sự khiêm tốn, ngày này qua ngày khác. Và đức tin chính là điều này: một cuộc hành trình hàng ngày với Chúa Giêsu, Đấng nắm tay chúng ta, đồng hành với chúng ta, động viên chúng ta và khi chúng ta gục ngã, Người nâng chúng ta dậy. Nó giống như một câu chuyện tình yêu, nơi chúng ta luôn đi bên nhau, ngày qua ngày. Và cũng như trong một câu chuyện tình yêu, có những khoảnh khắc chúng ta cần phải suy nghĩ, tự vấn bản thân. Và thật tốt, bởi vì nó nâng tầm mối quan hệ! Và điều này rất quan trọng đối với các bạn, bởi vì các bạn không thể đi trên con đường của đức tin mù quáng. Hãy trò chuyện với Chúa, bằng lương tâm của mình; hãy trò chuyện với người khác.
Cha muốn nhấn mạnh một điểm quan trọng trong kinh nghiệm của Katerina. Đôi khi, trước những hiểu lầm hay những khó khăn trong cuộc sống, những lúc cô đơn hay hụt hẫng, sự nghi ngờ này có thể gõ cửa trái tim: “Có lẽ chính tôi đang làm không tốt… có lẽ tôi sai rồi, tôi sai lầm ...”. Hỡi các bạn, đây là một cám dỗ! Ma quỷ gieo mối nghi ngờ này trong lòng chúng ta để khiến chúng ta u buồn thất vọng. Chúng ta cần làm gì? Phải làm gì khi sự nghi ngờ đó trở nên ngột ngạt và không để chúng ta yên, khi chúng ta mất niềm tin và không biết bắt đầu từ đâu? Chúng ta cần tìm ra điểm bắt đầu. Điểm khởi đầu đó là gì? Để hiểu điều này, chúng ta hãy cùng lắng nghe từ nền văn hóa cổ điển tuyệt vời của các bạn. Các bạn có biết điểm xuất phát của triết học, của cả nghệ thuật, văn hóa, khoa học là gì không? Tất cả bắt đầu bằng một tia sáng, một khám phá, lấy từ một từ ngữ tuyệt vời: thaumàzein. Nó bắt đầu với sự ngạc nhiên, sự kinh ngạc. Triết học bắt đầu như thế: từ sự ngạc nhiên trước sự vật, sự hiện hữu của chúng ta, sự hài hòa của tạo vật, mầu nhiệm của cuộc sống.
Nhưng sự ngạc nhiên không chỉ là sự khởi đầu của triết học, nó còn là khởi đầu đức tin của chúng ta. Đúng, bởi vì đức tin trên hết không phải là một danh sách những điều phải tin và các giới luật phải tuân giữ. Theo nghĩa sâu xa nhất, đức tin không phải là một ý tưởng hay một hệ thống đạo đức, mà là một thực tế, một thực tại tuyệt đẹp không phụ thuộc vào chúng ta và nó khiến chúng ta ngạc nhiên: chúng ta là những người con yêu dấu của Thiên Chúa! Chúng ta là con yêu dấu bởi vì chúng ta có một người Cha luôn dõi theo chúng ta và không ngừng yêu thương chúng ta. Hãy suy nghĩ về điều đó: bất cứ điều gì bạn nghĩ hoặc làm, ngay cả những điều tồi tệ nhất, Thiên Chúa vẫn tiếp tục yêu thương bạn. Luôn luôn và bất luận thế nào. Người nhìn vào cuộc sống của bạn và thấy nó rất tốt (xem St 1,31). Người không bao giờ bỏ rơi chúng ta. Nếu chúng ta đứng trước gương, có thể chúng ta không thấy mình như mình muốn, vì chúng ta quá chú trọng vào những điều chúng ta không thích. Nhưng nếu chúng ta đặt mình trước Chúa, viễn cảnh sẽ thay đổi. Chúng ta không thể làm gì hơn là ngạc nhiên vì, bất chấp tất cả những tội lỗi và sai lỗi của chúng ta, đối với Người, chúng ta là và luôn là những đứa con yêu dấu của Người. Vì vậy, thay vì bắt đầu một ngày bằng việc nhìn vào tấm gương, tại sao không mở cửa sổ phòng và nhìn xem tất cả vẻ đẹp bạn nhìn thấy xung quanh mình? Các bạn trẻ thân mến, các bạn hãy suy nghĩ điều này: nếu thiên nhiên xinh đẹp đối với chúng ta, thì trong mắt Chúa, mỗi người trong các bạn vô cùng xinh đẹp hơn! Theo lời Kinh Thánh, Thiên Chúa “đã làm nên những điều kỳ diệu cho chúng ta” (x. Tv 139,14). Hãy để mình được tràn ngập sự kinh ngạc này. Hãy để bản thân được yêu thương bởi Đấng luôn tin tưởng các bạn, bởi Đấng yêu thương các bạn hơn cả những gì bạn có thể yêu chính bản thân mình.
Và khi bạn thất vọng vì những gì mình đã làm, các bạn nên cảm thấy một sự kinh ngạc khác: sự ngạc nhiên về ơn tha thứ. Về điều này, cha muốn nói rõ: Thiên Chúa luôn luôn tha thứ. Chúng ta mệt mỏi xin ơn tha thứ nhưng Thiên Chúa tha thứ luôn luôn. Ở đó, nơi sự tha thứ, chúng ta tìm thấy khuôn mặt yêu thương của Chúa Cha và sự bình an của trái tim. Ở đó, Người làm cho chúng ta mới lại và đổ tràn tình yêu của Người trong vòng tay nâng chúng ta lên, hóa giải điều ác chúng ta đã phạm và phục hồi vẻ đẹp không thể xoá bỏ trong tâm hồn chúng ta, vẻ đẹp của con yêu dấu của Thiên Chúa, và làm cho nó chiếu sáng. Chúng ta đừng để sự lười biếng, sợ hãi hay xấu hổ cướp đi kho tàng của sự tha thứ. Chớ gì chúng ta được kinh ngạc bởi tình yêu của Thiên Chúa! Chúng ta sẽ khám phá lại chính mình; không phải những gì họ nói về chúng ta hay những thôi thúc nhất thời thúc đẩy chúng ta, hoặc các khẩu hiệu quảng cáo ném vào chúng ta, nhưng là sự thật sâu sắc nhất của chúng ta, sự thật mà Thiên Chúa nhìn thấy, điều mà Người tin tưởng: vẻ đẹp độc đáo của chúng ta.
Các bạn còn nhớ dòng chữ nổi tiếng được khắc trước đền thờ ở Delphi? “γνῶθι σαυτόν - Hãy biết mình". Ngày nay, chúng ta có nguy cơ quên mất chúng ta là ai, bị ám ảnh bởi hàng ngàn sự việc, với những thông điệp dồn dập khiến cuộc sống phụ thuộc vào cách chúng ta ăn mặc, vào chiếc xe chúng ta lái, vào cách người khác nhìn chúng ta ... Nhưng lời mời gọi cổ xưa đó, “Hãy biết mình”, vẫn còn giá trị cho đến ngày nay: hãy nhận biết rằng các bạn có giá trị bởi những gì các bạn là, không bởi những gì các bạn có. Bạn không có giá trị bởi thương hiệu của chiếc váy hay đôi giày bạn mang, nhưng bởi vì bạn là duy nhất, là độc nhất. Cha nghĩ đến một hình ảnh cổ xưa khác, đó là những nàng tiên cá. Giống như Ulysses trên đường về nhà, các bạn cũng vậy, trong cuộc sống, cuộc hành trình phiêu lưu về Nhà Cha của tất cả chúng ta, các bạn sẽ thấy như chàng thấy những nàng tiên cá. Trong thần thoại, các nàng tiên cá đã quyến rũ các thủy thủ bằng bài hát của họ để khiến họ va đập vào đá. Trên thực tế, những nàng tiên cá ngày nay muốn quyến rũ các bạn bằng những thông điệp quyến rũ và thúc đẩy, tập trung vào việc kiếm tiền dễ dàng, vào nhu cầu giả tạo của chủ nghĩa tiêu dùng, sự sùng bái thể chất, tiêu khiển bằng mọi giá... Có rất nhiều pháo hoa, tỏa sáng trong chốc lát, và rồi chúng chỉ để lại khói trong không khí. Cha hiểu các bạn, không dễ để cưỡng lại. Các bạn có nhớ Ulysses đã làm thế nào khi bị đe dọa bởi các nàng tiên cá không? Ông đã tự trói mình vào cột buồm của con tàu. Nhưng một nhân vật khác, Orpheus, dạy chúng ta một cách hay hơn: xướng lên một giai điệu hay hơn giai điệu của các nàng tiên cá và do đó khiến họ im lặng. Đây là lý do tại sao điều quan trọng là phải nuôi dưỡng điều kỳ diệu, vẻ đẹp của đức tin! Chúng ta là Kitô hữu không phải vì chúng ta bị bắt buộc, nhưng vì nó tuyệt vời. Và chính để bảo tồn vẻ đẹp này, chúng ta nói không với những gì muốn che khuất nó. Niềm vui của Tin Mừng, sự ngạc nhiên của Chúa Giêsu khiến cho những từ bỏ và khó khăn nằm ở thứ yếu. Các bạn có đồng ý không?
Gương mặt của người khác. Ioanna, cha thích cách trình bày của con, để nói với chúng tôi về cuộc sống của con, con đã nói về những người khác. Đặc biệt là con nói về hai người phụ nữ quan trọng nhất trong cuộc đời con, đó là mẹ và bà của con, những người đã “dạy con cầu nguyện, tạ ơn Chúa mỗi ngày”. Như vậy con đã lãnh nhận được đức tin một cách tự nhiên, chân thật. Con đã nói với chúng tôi một điều tốt cho chúng tôi: hãy đến cầu xin Chúa về bất cứ điều gì, “nói với Người, thú nhận với Người những lo lắng của bạn”. Và cứ thế Chúa Giêsu đã trở nên quen thuộc với con. Hạnh phúc biết bao khi chúng ta mở lòng ra với Người! Như thế, chúng ta biết Thiên Chúa. Bởi vì để biết Người, có những ý tưởng rõ ràng về Người thôi vẫn chưa đủ, còn cần phải đến với Người bằng cả cuộc đời của mình. Có lẽ đây là lý do tại sao rất nhiều người phớt lờ Chúa: bởi vì họ chỉ nghe những bài giảng và bài phát biểu. Ngược lại, Chúa Giêsu tỏ mình qua những khuôn mặt và con người cụ thể. Hãy mở sách Công vụ Tông đồ và các bạn sẽ thấy bao nhiêu người, khuôn mặt, cuộc gặp gỡ: đây là cách mà các bậc cha ông của chúng ta trong đức tin đã biết Chúa Giêsu. Thiên Chúa không đặt vào tay chúng ta một cuốn giáo lý, nhưng Người tỏ hiện qua lịch sử của những con người. Ngang qua chúng ta.
Về vấn đề này, Ioanna, con đã đề cập đến một người thứ ba rất quan trọng trong cuộc đời con: một nữ tu, người đã cho con thấy niềm vui của việc “coi cuộc sống là phục vụ”. Nó thật sự đúng: phục vụ người khác là con đường dẫn đến niềm vui đích thực! Giúp đỡ người khác không phải dành cho người thua cuộc, mà là dành cho người chiến thắng; nó là cách để mang lại một cái gì đó thực sự mới trong lịch sử. Cha được biết rằng trong tiếng Hy Lạp, cùng một từ có thể có nghĩa là “mới” và “trẻ”. Phục vụ là sự mới mẻ của Chúa Giêsu; phục vụ, cống hiến cho người khác là sự mới mẻ khiến cuộc sống luôn tươi trẻ. Các bạn có muốn làm điều gì đó mới mẻ trong cuộc sống không? Các bạn có muốn luôn trẻ trung không? Vậy đừng hài lòng với việc đăng một vài dòng post hay tweet. Đừng tìm kiếm những cuộc gặp gỡ ảo; hãy tìm kiếm những con người thực sự, đặc biệt là những người cần các bạn. Đừng tìm kiếm sự phô trương nhưng hãy tìm kiếm những người vô hình ở giữa chúng ta. Đó là điều mới mẻ, thậm chí mang tính cách mạng. Nhiều người ngày nay liên tục sử dụng mạng xã hội, nhưng bản thân họ không phải là người rất xã hội: họ bị mắc kẹt trong chính mình, trở thành tù nhân với chiếc điện thoại di động trên tay. Những gì xuất hiện trên màn hình không phải là thực tế của những người khác: đôi mắt, hơi thở và bàn tay của họ. Màn hình có thể dễ dàng trở thành một tấm gương, nơi các bạn nghĩ rằng các bạn đang nhìn ra thế giới, nhưng thực tế là các bạn đang đơn độc trước một thế giới ảo đầy dáng vẻ bên ngoài, đầy những tấm ảnh được trang điểm để trông luôn đẹp và có thể chấp nhận được. Tuy nhiên, thật đẹp biết bao khi được ở cùng với người khác, khám phá sự mới mẻ của người khác! Hãy trau dồi sự huyền nhiệm của việc cùng với nhau, niềm vui của sự chia sẻ, sự nhiệt thành phục vụ!
Trong cuộc gặp gỡ của cha với những người trẻ tuổi ở Slovakia vào tháng 9 vừa qua, một số người trong số họ đã vẫy một tấm biểu ngữ với chỉ hai từ: “Fratelli Tutti - Tất cả anh chị em”. Cha thích điều đó: thường trong các sân vận động, trong các cuộc biểu tình, trên đường phố, mọi người giơ cao các biểu ngữ để ủng hộ phe của họ, ý tưởng của họ, đội của họ, quyền của họ. Tuy nhiên, biểu ngữ đó đã nói lên một điều mới mẻ: đó là thật tuyệt vời khi mọi người là anh chị em của nhau, xem người khác là một phần của chính mình chứ không phải là những người cần giữ khoảng cách. Cha rất vui khi thấy tất cả các bạn ở đây cùng nhau, hiệp nhất, mặc dù thực tế là các bạn đến từ các quốc gia và lịch sử khác nhau! Hãy tiếp tục mơ về tình huynh đệ!
Trong tiếng Hy Lạp, có một câu nói truyền cảm hứng: o fílos ine állos eaftós, “một người bạn là một cái tôi khác”. Vâng, những người khác là con đường để khám phá bản thân của chúng ta. Đương nhiên, không dễ dàng để thoát ra khỏi vùng an toàn của bạn; sẽ dễ dàng hơn khi ngồi trên ghế dài trước TV. Nhưng điều đó dành cho người già, không phải cho người trẻ. Người trẻ phản ứng: khi bạn cảm thấy cô đơn, bạn mở lòng ra; khi bạn bị cám dỗ khép kín trong chính mình, bạn tìm kiếm những người khác. Bạn thực hành một loại “thể dục tâm linh”. Đất nước này đã sinh ra những sự kiện thể thao lớn nhất: Olympic, marathon... Ngoài những môn điền kinh tốt cho cơ thể, còn có một loại hình điền kinh tốt cho tâm hồn. Rèn luyện bản thân để cởi mở với người khác, thực hiện thêm một vài bước để rút ngắn khoảng cách của bạn với người khác, dốc lòng vượt qua các chướng ngại vật; dỡ bỏ gánh nặng cho nhau... Hình thức rèn luyện này sẽ khiến bạn hạnh phúc, giữ cho bạn trẻ trung và giúp bạn cảm thấy sự phiêu lưu của cuộc sống!
Nói về cuộc phiêu lưu, Aboud, tất cả chúng ta đều bị ấn tượng bởi câu chuyện về cuộc trốn chạy của con cùng với gia đình ra khỏi đất nước Syria thân yêu bị chiến tranh tàn phá, sau nhiều lần đối mặt với nguy cơ bị giết trong cuộc xung đột. Rồi sau bao nhiêu lời từ chối và muôn ngàn khó khăn, con đã đặt chân đến đất nước này theo cách duy nhất có thể, bằng thuyền, ở lại “trên một tảng đá không nước và không thức ăn, chờ bình minh và một con tàu bảo vệ bờ biển”. Một cuộc phiêu lưu thời hiện đại thực sự. Cha chợt nghĩ rằng, trong tác phẩm Odyssey của Homer, người anh hùng đầu tiên xuất hiện không phải là Odysseus, mà là một chàng trai trẻ: Telemachus, con trai của ông, người đã dấn thân vào một cuộc phiêu lưu vĩ đại.
Telemachus chưa bao giờ biết cha mình; anh ta rất đau khổ và thất vọng vì không biết Odysseus đang ở đâu hoặc thậm chí ông vẫn còn sống. Anh cảm thấy mình mất gốc và thấy mình đang ở ngã ba đường. Anh nên ở nhà chờ đợi hay đi tìm kiếm? Nhiều giọng nói khác nhau, bao gồm cả của nữ thần Athena, đã thôi thúc anh dũng cảm lên đường. Và vì vậy anh thực hiện: anh đứng dậy, bí mật trang bị một con tàu và, khi mặt trời mọc, anh bắt đầu cuộc phiêu lưu của mình. Ý nghĩa của cuộc sống không được tìm thấy bằng cách ở trên bãi biển chờ đợi cơn gió mang đến một điều gì đó mới mẻ. Sự cứu rỗi nằm ở vùng biển mở, trong việc ra khơi, trong cuộc tìm kiếm, trong việc theo đuổi những giấc mơ, những giấc mơ có thật, những giấc mơ mà chúng ta theo đuổi với đôi mắt mở to, những giấc mơ bao gồm nỗ lực, đấu tranh, sóng gió, bão tố bất ngờ. Vì vậy, đừng để bị tê liệt bởi nỗi sợ hãi: hãy mơ những giấc mơ vĩ đại! Và cùng nhau mơ ước! Như xảy ra với Telemachus, sẽ luôn có những người cố gắng ngăn cản con. Sẽ luôn có những người nói với các bạn: “Quên nó đi, đừng mạo hiểm, điều đó vô ích”. Họ là kẻ hủy diệt ước mơ, kẻ giết chết hy vọng, mắc kẹt hoàn toàn trong quá khứ.
Còn các bạn, hãy nuôi dưỡng dũng khí hy vọng! Loại hy vọng mà con đã có, Aboud. Làm thế nào để các bạn làm điều này? Bằng sự lựa chọn của các bạn, quyết định của các bạn. Lựa chọn là một thách thức. Nó liên quan đến việc đối mặt với nỗi sợ hãi về điều chưa biết, nổi lên từ sự hỗn loạn của sự đồng nhất, quyết định nắm lấy cuộc sống của các bạn trong tay. Để có những lựa chọn đúng đắn, các bạn nên nhớ một điều: những quyết định đúng đắn luôn là hướng về người khác chứ không chỉ về bản thân chúng ta. Đó là những quyết định đáng để thực hiện, những ước mơ đáng phấn đấu để hoàn thành, những ước mơ cần sự can đảm và liên quan đến người khác. Vậy thì đây là lời cầu chúc của cha dành cho các bạn: đó là với sự trợ giúp của Thiên Chúa, Đấng yêu thương các bạn, các bạn có thể can đảm, tiến bước. Brostà, óli masí! Hãy tiến bước, tất cả cùng nhau!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét