RỒI LÀ LINH MỤC
Trên bức hình truyền thống kỷ niệm ngày chịu chức, tôi để hình thánh giá Camargue tượng trưng cho ba đức tính chính yếu giúp chúng tôi gắn kết với Chúa: Đức Tin theo dạng của thập giá, Đức Cậy theo dạng mỏ neo, Đức Ái là quả tim.
Ngày chịu chức sắp đến. Để chuẩn bị chịu chức tôi đi tĩnh tâm ở một ẩn thất trong dãy núi Montmorin, Alpes. Ở đó có một ngôi làng gồm nhiều tịnh thất nhỏ do linh mục Emmanuel xây dựng, cha đã qua đời. Tôi được hân hạnh ở trong tịnh thất của cha. Tôi chỉ mang theo sách nhật tụng, quyển Thánh Kinh và tài liệu “Sứ vụ và đời sống linh mục” được viết dưới triều giáo hoàng Gioan-Phaolô II.
Trong tuần tĩnh tâm này, trong đầu tôi lướt qua tất cả các nghề khi còn nhỏ tôi mơ lớn lên mình sẽ làm. Khi còn rất nhỏ, tôi mơ làm tổng thống Pháp. Khi đó tôi nghĩ: “Ít nhất là mẹ sẽ không còn vấn đề!”, nhưng khi tôi nhận ra mình không thể làm tổng thống suốt đời thì tôi không thích làm nghề này nữa. Khoảng tám, chín tuổi, tôi đổi nghề: tôi mơ làm mục đồng. Vào thời đó, tôi đi thăm một người bạn chăn một đàn chiên lớn ở Camargue, tôi thấy cuộc sống của bạn êm đềm và tốt đẹp. Và sau đó là thời gian tôi sống với Martial. Đôi khi luật sư của ông đến nhà. Tôi quyết định mình sẽ làm luật sư, ý định này tôi vẫn còn giữ trong đầu cho đến ngày tôi trở lại. Bây giờ, tôi buồn cười khi nghĩ lại, ơn gọi linh mục của tôi cũng giống như làm tất cả các nghề này: “tổng thống” vì linh mục làm lễ, “mục đồng” thì chăn đàn chiên Chúa giao, “luật sư” của Chúa Lòng Lành mà công việc thì không ngừng bị đem ra trước tòa án thế gian.
Ngày chịu chức đến, ngày 26 tháng 6, 1994 ở Nîmes. Chúng tôi là ba linh mục chịu chức ngày hôm đó: Alain và Jacques ở giáo phận Nîmes, còn tôi thuộc giáo phận Albi. Đúng ra là ở Tarn, cộng đoàn của tôi được giáo luật công nhận khi thành lập tất cả các linh mục của cộng đoàn dù ở đâu cũng thuộc giám mục Albi.
Nhà thờ chính tòa chật ních. Các bài hát cảm động. Giám mục Jean Cadilhac giảng bài giảng đúng với con người của ngài: vừa thiêng liêng vừa hiện thể. Rồi đến giây phút phong chức. Chúng tôi nằm trước bàn thờ, cộng đoàn hát Kinh cầu Các thánh. Quá nhiều Các thánh đi trước chúng tôi trên con đường nhỏ hẹp theo Chúa Giêsu này. Gương của các thánh thật vĩ đại và lời cầu bàu của các ngài thật cần thiết.
Đọc kinh cầu xong, chúng tôi quỳ. Giám mục đến gần và im lặng đặt tay trên chúng tôi. Rồi tất cả các linh mục đều làm như vậy. Các linh mục truyền cho chúng tôi những gì họ đã được nhận, như thế từ bao nhiêu thế kỷ, chính Chúa Giêsu cũng làm như vậy với các tông đồ của mình. Tôi quá xúc động, nước mắt chảy ròng ròng trên má. Tôi đã thật sự mong muốn có giây phút này. Và bây giờ tôi là linh mục!
Trên bức hình truyền thống kỷ niệm ngày chịu chức, tôi để hình thánh giá Camargue tượng trưng cho ba đức tính chính yếu giúp chúng tôi gắn kết với Chúa: Đức Tin theo dạng của thập giá, Đức Cậy theo dạng mỏ neo, Đức Ái là quả tim. Ở mặt trước tôi chọn câu 16 chương 4 thư thứ nhất của Thánh Gioan: “Ai ở lại trong tình yêu thì ở lại trong Thiên Chúa và Thiên Chúa ở lại trong người ấy.” Mặt sau tôi chọn câu của nhà thần nghiệm Marthe Robin: “Vác thập giá mình không phải mang xiềng vào chân nhưng mang đôi cánh ở quả tim, đôi cánh của niềm vui, của hạnh phúc, của thiên đường trong cuộc sống của mình.”
Câu này tôi thấy trên một tấm hình mà từ năm 1984, nó không rời quyển nhật tụng của tôi. Cô Françoise đã cho tôi khi tôi ở trung tâm từ thiện Cực Thánh. Đúng là tấm hình bà Marthe Robin sống sự Thương Khó. Máu chảy trên khuôn mặt bình thản nhẹ nhàng một cách lạ lùng như hàng nước mắt chảy. Bà có vẻ như đang ngủ. Đôi môi như mỉm cười. Vậy mà máu chảy. Thập giá và niềm vui. Cả một chương trình, chương trình của linh mục?
Khi đi ra khỏi nhà thờ, Mireille đến gần tôi. Bà là cô giáo của tôi ở Villefort. Bà 73 tuổi nhưng khuôn mặt điệu đàng của bà không thay đổi! Chúng tôi bặt tin từ nhiều năm nhưng khi tôi ở Phi châu, mẹ tôi có cho bà tin tức của tôi và chúng tôi viết cho nhau. Từ đó chúng tôi là bạn bè. Tôi đưa cho bà bức hình, bà cầm bức hình và xúc động nói:
– René-Luc, con biết đó, trẻ con thì cô thấy dưới mắt cô rất nhiều! Nhưng con thì cô không bao giờ quên. Điều làm cho cô nhớ con nhiều nhất là trong các bức vẽ của con: khi nào con cũng bôi đen cả trang giấy, nhưng khi nào con cũng dành một góc cho bầu trời xanh.
Dấu chỉ của số phận chăng?
** *
Ngày hôm sau tôi làm lễ “mở tay”. Tôi giảng. Đây không phải là chuyện mới vì trong suốt năm làm thầy sáu, chúng tôi đã học giảng, đã học dâng thánh lễ. Nhưng lần đầu tiên tôi dâng bánh và rượu, lần đầu tiên tôi đọc lời nguyện Thánh Thể, lòng tôi bồi hồi, tim tôi đập thình thịch. Và đến giây phút thánh hiến, linh mục đọc lời của chính Chúa Giêsu:
– Vì Này là Mình Thầy, sẽ bị nộp vì các con…
“Hiến mình” và “trao cho” chính thân mình, miệng lưỡi mình, bàn tay mình để Chúa tiếp tục hiến mình cho nhân loại, thật là cả một huyền nhiệm cao lớn!
Chúa nhật kế tiếp, tôi muốn dâng thánh lễ ở nhà thờ Saintes-Maries-de-la-Mer, hai mươi bảy năm sau ngày tôi được rửa tội ở đó. Linh mục rửa tội cho tôi có mặt ở đây vì cha nghỉ hưu ở thành phố này. Cha còn nhớ hoàn cảnh của mẹ tôi thời đó. Nếu cha phải cá độ tất cả các em bé cha đã rửa tội, đứa nào sẽ làm linh mục thì chắc chắn trong danh sách cá độ này không có tôi…
Vài tháng sau ngày chịu chức, tôi về Camargue với bạn linh mục Jean-Marie. Người bạn mê thể thao, mê xe mô-tô, mê mạo hiểm, anh là người chuẩn bị cho các xe đua khi Chúa Lòng Lành nhảy dù trúng anh! Anh bị té mô-tô. Anh, không phải Chúa! Nặng, rất nặng. Trực thăng cứu cấp phải chở anh đến bệnh viện. Cầu nguyện, một lời kêu cầu nguyện bay lên nhan Chúa và đời của anh đã thay đổi. Giã từ bạn gái và vào chủng viện! Chúng tôi hợp nhau ngay. Trong các kỳ hè của hai chúng tôi, nhờ anh tôi biết được các băng trượt phủ tuyết cao ngất ngưỡng ở Thụy Sĩ, tôi thích trượt bằng ván trượt, nhất là trượt ngoài băng! Anh đưa tôi leo lên vài đỉnh, đặc biệt là các đỉnh Dents du Midi.
Và đến lượt tôi, tôi mời anh đến đồng bằng quê tôi, bằng phẳng như đỉnh của anh trên cao! Để vừa tiện lợi vừa dễ chịu, chúng tôi đi mô-tô: anh trên chiếc mô-tô của người anh rể: chiếc BMW 1 000 đã từng đi vòng đua Paris-Dakar. Tôi trên chiếc mô-tô cũ của bạn Thierry: chiếc DR 800 cũ chỉ chạy loanh quanh… đường làng!
Chúng tôi khởi hành từ Les Saintes-Maries-de-la-Mer và đến cầu nguyện ở hang đá, trước thánh tích của Thánh Sara, bổn mạng những người du mục. Rồi tôi đưa anh lên mái nhà thờ có kính thánh tích của Thánh Marie Jacobé và Thánh Marie Salomé. Sau đó chúng tôi đến sườn Salins de Giraud để thăm trang trại thời thơ ấu của tôi. Tôi đưa anh đến xem chỗ chúng tôi ở ngày xưa. Bên phải là kho lúa nơi chúng tôi trốn để nhân viên xã hội khỏi gặp. Phía bên kia đường là nhà nguyện của trang trại được dùng để làm chuồng gà. Không còn gà, nhưng tất cả mọi sự vẫn còn nguyên. Trong nhà tạm còn ổ rơm. Ai biết được có bao nhiêu quả trứng được đẻ ra nơi thiêng liêng này? Quét một nhát, vài cành hoa trang trí và chúng tôi dâng thánh lễ. Tôi dâng lễ cầu nguyện cho cả gia đình. Từ đó, các anh em họ của tôi đã mua lại trang trại, họ làm lại mái nhà, phục hồi lại nhà nguyện. Bây giờ mà nhà nguyện lại thành chuồng gà thì chỉ là chuyện hảo huyền, tôi hy vọng chuyện này chỉ xảy ra khi gà có răng!
* * *
Vào thời tôi chịu chức năm 1994, ơn gọi ở Pháp không nhiều và phải nói thẳng là rất thấp. Bây giờ thì cũng vậy. Làm thế nào để giải thích cảnh hoang vắng này? Chỉ các chuyên gia hiểu rõ vấn đề hơn tôi mới phân tích được chuyện này. Điều làm cho tôi tin tưởng ở tương lai là khi đọc lại lịch sử dân hêbrơ trong Cựu Ước. Rất nhiều lần họ đi lưu đày. Thậm chí Đền thờ còn bị phá hủy và các linh mục bị thanh trừng bằng kiếm. Cứ mỗi lần như vậy, vào thời điểm ít mong chờ nhất thì dân hêbrơ lại trở về Đất Hứa, họ xây lại Đền thờ và các linh mục lại sốt sắng phục vụ hơn bao giờ hết! Có thể sẽ có một ngày như vậy với Giáo hội yêu quý của chúng ta. Chúng ta cũng có thể nói, những gì xảy ra năm 1989 với các nước đông Âu thì cũng được xem như một cuộc trở về sau thời gian lưu đày. Khi chúng ta nghĩ đến các nhà thờ bị đóng cửa, các tín hữu kitô bị bách hại, các linh mục bị ám sát ở phía bên kia bức màn sắt… Ai có thể nghĩ mọi thứ đã thay đổi chỉ trong vài tháng?
Ngày nay ở Pháp và ở một vài nước Tây Âu, chúng ta có cảm tưởng như có một bức màn sắt đang chầm chậm buông xuống. Không phải bức tường ngăn mọi người đi ra, nhưng đúng hơn đây là bức màn: bức màn kim loại giống loại cửa sắt dùng để đóng cửa hàng: cửa kiếng trưng bày ơn gọi cũng chầm chậm đóng, chầm chậm nhưng chắc chắn.. À không! Có thể tôi không tưởng, nhưng tôi tin bức màn sắt này cũng sẽ biến mất như bức màn sắt của chế độ cộng sản. Tôi không biết nó sẽ đóng như thế nào và khi nào đóng. Ngay cả khi tôi thuộc về phần Còn Lại nhỏ bé, tôi chắc chắn Chúa sẽ khơi dậy ơn gọi bằng những con đường mà chúng ta không thể ngờ.
Trong khi chờ đợi, tôi cầu nguyện với ý chỉ này. Vì chính Chúa Giêsu đã loan báo, lúa chín đầy đồng nhưng thợ gặt thì ít. Giải pháp trước hết là sốt sắng cầu nguyện. Thêm nữa khi chúng ta cầu nguyện ý chỉ này trong gia đình thì lẽ tự nhiên sẽ phát sinh ơn gọi. Như hồng y Godfried Daneels giáo phận Bruxelles đã nói: “Khi sữa sôi nó sẽ trào ra , nhưng khi nó chưa sôi…” Vậy chúng ta sốt sắng cầu nguyện và tin tưởng ở Chúa!
Marta An Nguyễn dịch
Trích sách Chúa ở trọn tâm hồn, René-Luc, nxb. Presses de la renaissance
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét