“Đức Phanxicô, nhà cách mạng?”
Một vài người cho Đức Phanxicô “bảo thủ” về mặt giáo điều và “tiến bộ” về mặt xã hội. Được bầu chọn cách đây ba năm, Đức Phanxicô không ngừng làm cho dân chúng và giới truyền thông ngạc nhiên. Quan điểm dứt khoát không những với thái độ truyền thống của Giáo hội công giáo mà còn với các lôgic của hệ thống kinh tế thống trị.
Tu
sĩ Dòng Tên Jorge Mario Bergoglio được bầu làm giáo hoàng ngày 13 thág
3-2013. Đây là cả một ngạc nhiên cho giới truyền thông. Được bầu sau năm
lần bỏ phiếu, hồng y Argentina lúc đó đã 76 tuổi, từ đó là Đức
Phanxicô, theo tên cảm nghiệm từ Thánh Phanxicô Axixi, Người Nghèo hèn
Nhỏ bé (Poverello), cái tên là cả một chương trình!
Sự
bầu chọn Tổng giám mục Buenos Aires – người Châu Mỹ La Tinh – tự nó đã
là một sự kiện đầu tiên trong lịch sử công giáo La Mã. Lần đầu tiên một
người Argentina lên ngôi giáo hoàng, và còn hơn nữa, một tu sĩ Dòng Tên
trở thành giáo hoàng. Nếu ngài được xem như người có “khả năng làm giáo
hoàng” trong lần bầu người kế nhiệm Đức Gioan-Phaolô II năm 2005 – khi
đó ngài đã có một số phiếu khi bầu hồng y người Đức Joseph Ratzinger lên
thành giáo hoàng Bênêđictô XVI -, thì lần này ngài không ở trong danh
sách các ứng viên đầy hy vọng, chủ yếu là do tuổi.
Rất nhanh chóng, giới truyền thông đã làm cho ngài được mến chuộng
Rất
nhanh chóng, giới truyền thông đã làm cho ngài được mến chuộng và các
tín hữu cũng ngay lập tức cảm thấy ngài mang một luồng gió mới đến cho
Giáo hội. Các công kích, ngay ngày hôm sau ngài được bầu chọn của ký giả
Argentina Horacio Verbitsky – người buộc tội linh mục Bergoglio đã bỏ
rơi hai đồng hữu tích cực làm việc trong các khu phố nghèo ở Buenos
Aires và họ bị tra tấn dưới chế độ độc tài đẫm máu quân sự – nhanh chóng
bị xóa mờ.
Ông
Adolfo Perez Esquivel, người Argentina được giải Nobel hòa bình, người
bị tra tấn dưới chế độ độc tài ở Argentina từ năm 1976 đến năm 1983, là
người đầu tiên phủ nhận một cách dứt khoát các luận cứ này. “Có các giám
mục đồng lõa với chế độ độc tài, nhưng không phải Bergoglio”, người bảo
vệ nhân quyền đã khẳng định với đài “BBC Mundo” ngày 14 tháng 3-2013.
Một “giám mục của những vùng ngoại vi”, gần với dân và với các linh mục của mình
Linh
mục Dòng Tên Albert Longchamp cũng cùng ý kiến, trong quyển sách “Vinh
dự bị mất của các giám mục Argentina” (L’honneur perdu des évêques
argentins), một tác phẩm phê bình xuất bản năm 1987, cũng không có đoạn
nào nói đến Bergoglio. Cùng với các mục sư Alain Perrot và Sylvain de
Pury của Hiệp hội Quốc tế chống tra tấn (AICT), linh mục tố cáo sự đồng
lõa của các giám chức công giáo trong các vụ mất tích cưỡng bách và tra
tấn dưới chế độ độc tài. Như thế tin đồn nhanh chóng bị phủ nhận, trong
khi các chứng cứ về sự gần gũi của “giám mục của các vùng ngoại vi” với
các linh mục của mình, với người dân nghèo nhất, người bên lề nhất lại
được nói lên. Có lúc ngài đã ở trong khu phố ổ chuột với một trong các
linh mục đang bị những người buôn ma túy đe dọa đó sao?
Khẩu hiệu giám mục của người con của các di dân Ý mà cha là nhân viên kế toán hỏa xa là Được chọn vì được thương xót (Miserando atque eligendo),
trích từ các Bài giảng của Thánh Bède Đáng kính. Khẩu hiệu nhấn mạnh
đến tầm quan trọng ngài dành cho lòng thương xót, và đối với ngài, đây
không phải chỉ là một khẩu hiệu suông. Người ta để ý sự quan tâm đặc
biệt của giáo hoàng Bergoglio về vấn đề ruồng bỏ, loại trừ và tất cả các
hình thức khốn cùng mà ngài đã làm lúc còn là giám mục ở Buenos Aires,
khi ngài tố cáo “chủ nghĩa phóng khoáng man rợ” trong thế giới toàn cầu
hóa.
Các cơ cấu bất công, nguồn gốc của các bất bình đẳng.
Vì
thế hồi đó ngài đã cho rằng nhân quyền không phải chỉ bị vi phạm bởi
chủ nghĩa khủng bố, bách hại và các vụ ám sát, nhưng còn bởi các “cơ cấu
bất công, nguồn gốc của những bất bình đẳng”. Đường hướng của ngài
không thay đổi: ngài luôn đấu tranh, ngài, bây giờ là giáo hoàng, -người
xây cầu-, luôn nhớ đến nguồn gốc khiêm tốn của mình, ngài chống lại
tình trạng “toàn cầu hóa dửng dưng”.
Ngày
25 tháng 9-2015, trước Liên Hiệp Quốc ở New York, ngài đòi hỏi một sự
dấn thân để chống lại nạn nghèo khổ, chống sự thay đổi khí hậu, nhưng
cũng hành động để giải quyết các cuộc xung đột đã buộc hàng triệu người
di dân phải ra đi.
Khắc khoải cho người di dân
“Những
người di dân chết trên biển, trên những chiếc tàu thay vì đó là con
đường hy vọng thì đó là con đường chết…. Tôi cảm thấy tôi phải đến đây
hôm nay để cầu nguyện, để được gần gũi nhưng cũng để thức tỉnh lương tâm
chúng tôi, để những gì đã xảy ra sẽ không được lặp lại. Ước mong những
chuyện này không được lặp lại, xin vui lòng!” Đó là những lời của Đức
Phanxicô trong phần đầu bài giảng ngày 8 tháng 7- 2013 ở đảo Lampedusa.
Biểu tượng của chiếc tàu và các hiểm nguy trên biển cả được để trên bàn
thờ khi ngài dâng lễ. Thập giá làm bằng gỗ của những chiếc tàu trôi dạt
lên bờ…
Luôn
luôn cho người di dân: sau Lampedusa, Đức Phanxicô đến đảo Lesbos, Hy
Lạp ngày 16 tháng 4 vừa qua, để gặp những người tị nạn, trong khi Hy Lạp
sắp gởi họ về lại Thổ Nhĩ Kỳ, theo thỏa hiệp đã ký những Liên hiệp Âu
châu và Ankara.
Không chỉ ngừng ở bài diễn văn thế tục hay xã hội-chính trị
Nhưng,
ngược với dư luận báo chí thống trị, không phải chỉ ngừng ở các bài
diễn văn thế tục, ngay cả có tính cách xã hội-chính trị của các quan
điểm của Đức Giáo hoàng hiện nay: chắc chắn như thế thì sẽ rất giảm
thiểu. Bởi vì cùng lúc Đức Phanxicô lên án cả sự “đô hộ hóa ý thức hệ”
áp đặt lên các dân tộc những “mô hình của đời sống bất bình thường và vô
trách nhiệm”. Tại Liên Hiệp Quốc, New York, ngày 25 tháng 9-2015, Đức
Phanxicô đã yêu cầu Liên Hiệp Quốc thừa nhận “một luật luân lý được ghi
khắc trong chính bản chất con người, bao gồm sự phân biệt tự nhiên giữa
đàn ông, đàn bà”, rõ rệt là ngài muốn nói đến lý thuyết về giống.
Khi
còn là Tổng giám mục Buenos Aires, ngài cũng có ý kiến rõ ràng về vấn
đề hôn nhân đồng tính. Vợ chồng tổng thống Kirchner – lúc đó còn tại
chức ở Argentina – đã xem ngài như đối thủ kiên quyết của hôn nhân của
những người cùng phái.
“Kết
hiệp giữa người đàn ông và đàn bà là con đường tự nhiên cho việc sinh
con đẻ cái: áp dụng một luật như vậy sẽ tạo nên thất bại nặng”, ngài đã
lên tiếng.
Lòng thương xót trước phán xét!
Nhưng
vượt lên lời phát biểu các nguyên lý căn bản này, Đức Phanxicô khẳng
định phải “loan báo Phúc Âm trên từng con đường, rao giảng Tin Mừng Nước
Chúa Trị Đến và chăm sóc tất cả các bệnh tật, các vết thương bằng lời
rao giảng của chúng ta”. Trả lời phỏng vấn báo “Văn minh Công giáo, La
Civiltà Cattolica” của linh mục Dòng Tên Antonio Spadaro, giám đốc tạp
chí, ngài tuyên bố, “ở Buenos Aires, tôi nhận nhiều thư của những người
đồng tính, họ là các người bị ‘thương tổn của xã hội’ vì họ luôn cảm
thấy mình bị Giáo hội lên án. Nhưng đó không phải là những gì Giáo hội
muốn. Trên chuyến bay từ Rio de Janeiro về, tôi nói, nếu một người đồng
tính có thiện tâm và họ đi tìm Chúa, tôi không phải là người lên án họ”.
Cũng
trong cuộc phỏng vấn này, ngài nói tiếp: “Tôn giáo có quyền diễn tả ý
kiến của mình để phục vụ con người, nhưng Chúa, trong tạo dựng của Ngài,
Ngài làm cho chúng ta tự do: sự can dự về mặt thiêng liêng trong đời
sống con người là chuyện không thể. Một ngày nọ, có người hỏi tôi một
cách khiêu khích, liệu tôi có chấp nhận đồng tính không. Tôi trả lời
người đó với một câu hỏi khác: ‘Anh cho tôi biết: Chúa, khi Ngài nhìn
một người đồng tính, Ngài thừa nhận sự hiện hữu của họ với tình âu yếm
hay Ngài sẽ lên án ruồng bỏ họ?’”.
Đối với Đức Phanxicô, luôn phải xem trọng con người
Đối
với Đức Phanxicô, luôn phải xem trọng con người, vì “trong đời sống
hàng ngày, Chúa luôn đồng hành với con người và chúng ta phải tháp tùng
họ khởi đi từ điều kiện của họ. Tháp tùng họ với lòng thương xót. Khi
điều này đến, Thần Khí sẽ cảm hứng cho linh mục để linh mục có thể nói
điều đúng nhất!”. Và Linh mục Antonio Spadaro, trong tạp chí “Văn minh
Công giáo” cho biết, Jorge Bergoglio đã mở ra “một cách thách thức tinh
thần Phúc Âm”, nhưng với ưu tư luôn luôn đặt trong một “bối cảnh bao gồm
chứ không loại trừ”. Bởi vì đối với Đức Phanxicô, “chúng ta phải đặt
lòng thương xót trước phán xét!”
Marta An Nguyễn chuyển dịch
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét