Lời Chúa: Ga 6, 24-35
Khi dân chúng thấy Ðức Giêsu cũng như các môn
đệ đều không có ở đó, thì họ xuống thuyền đi Caphácnaum tìm kiếm Người. Khi đã
gặp thấy Người ở bên kia Biển Hồ, họ nói: “Thưa Thầy, Thầy đến đây bao giờ vậy?”
Ðức Giêsu đáp: “Thật, tôi bảo thật các ông, các ông đi tìm tôi không phải vì
các ông đã thấy dấu lạ, nhưng vì các ông đã được ăn bánh no nê. Các ông hãy ra
công làm việc không phải vì lương thực mau hư nát, nhưng để có lương thực
thường tồn đem lại phúc trường sinh, là thứ lương thực Con Người sẽ ban cho các
ông, bởi vì chính Con Người là Ðấng Thiên Chúa Cha đã ghi dấu xác nhận”.
Họ liền hỏi Người: “Chúng tôi phải làm gì để thực hiện những
việc Thiên Chúa muốn?” Ðức Giêsu trả lời: “Việc Thiên Chúa muốn cho các ông
làm, là tin vào Ðấng Người đã sai đến”. Họ lại hỏi: “Vậy chính ông, ông làm
được dấu lạ nào cho chúng tôi thấy để tin ông? Ông sẽ làm gì đây? Tổ tiên chúng
tôi đã ăn manna trong sa mạc, như có lời chép: Người đã cho họ ăn bánh từ trời”.
Ðức Giêsu đáp: “Thật, tôi bảo thật các ông, không phải ông Môsê đã cho các ông
ăn bánh bởi trời đâu, mà chính là Cha tôi cho các ông ăn bánh bởi trời, bánh
đích thực, vì bánh Thiên Chúa ban là bánh từ trời xuống, bánh đem lại sự sống
cho thế gian”.
Họ liền nói: “Thưa Ngài, xin cho chúng tôi được ăn mãi thứ
bánh ấy”. Ðức Giêsu bảo họ: “Chính tôi là bánh trường sinh. Ai đến với tôi,
không hề phải đói; ai tin vào tôi, chẳng khát bao giờ!”
Suy niệm:
Dân chúng vẫn còn sôi nổi
sau phép lạ bánh hoá nhiều.
Hôm sau,
họ lên thuyền qua bờ bên kia để tìm Ðức Giêsu.
Ðức Giêsu
thấy nỗ lực tìm kiếm của họ.
Ngài biết
họ tìm Ngài chỉ vì đã được ăn bánh no nê.
Có lẽ họ
hy vọng sẽ được những bữa ăn tương tự...
Miếng ăn
là nỗi lo của người nghèo vùng Galilê.
Ðó cũng là
nỗi lo của hàng tỉ người trên thế giới.
Ðức Giêsu
không trách họ về chuyện này.
Ngài chỉ
muốn nâng họ lên cao hơn,
bởi lẽ con
người không chỉ là thân xác.
Dân chúng
vất vả tìm chút lương thực mau qua.
Ðức Giêsu
muốn họ đừng quên thứ lương thực thường tồn
nhằm nuôi
dưỡng tinh thần và đem lại sự sống vĩnh cửu.
Người dân
Galilê chỉ nhớ đến chiếc bánh hôm qua.
Họ bị sa
lầy và ngừng lại trong phép lạ.
Họ không
thể đi xa hơn và cũng không mơ ước gì hơn.
Con người hôm nay có nét
giống đám đông ngày xưa.
Người
nghèo thì bị hút vào công việc lam lũ nhọc nhằn,
để thỏa
mãn cái đói cấp bách của thân xác.
Người giàu
thì mê mải với bao tiện nghi đang mời gọi.
Họ bị ám
ảnh và chạy đua với những mặt hàng mới.
Rốt cuộc,
kẻ nghèo người giàu đều có nguy cơ như nhau,
đó là đánh
mất đi cái đói khát tinh thần,
mãn nguyện
với cái bụng no, hay với thứ nữ trang đắt giá.
Thật ra, cũng khó dập tắt
nỗi khát khao về Tuyệt Ðối
mà Thiên
Chúa đã đặt rất sâu trong lòng người.
Mọi thứ
thức ăn trần gian, con người không lấy làm đủ.
Người
nghèo không chỉ cần cơm bánh, mà còn cần tình thương.
Người giàu
dư cơm bánh, nhưng lại cần lẽ sống.
Không
thiếu những bạn trẻ nhà giàu, có học, có tương lai,
nhưng lại
thất vọng chán chường, thậm chí rơi vào trụy lạc.
Họ có tất
cả, nhưng vẫn thấy thiếu cái gì đó...
Thiếu cái
này thì mọi thứ khác trở thành thừa.
Có khi
sống sa đọa lại là cách họ biểu lộ
cơn đói
khác vô cùng về những điều cao cả.
Ðức Giêsu khơi dậy những
khát khao tốt đẹp đang ngủ quên.
Ngài không
cho dân chúng thứ manna từ trời rơi xuống,
để mỗi
ngày họ phải lượm mà ăn.
Ngài cho
họ thứ bánh bởi trời đích thực,
bánh ban
sự sống đời đời cho toàn thế giới.
“Xin cho
chúng tôi thứ bánh đó luôn luôn”
“Xin ông
cho tôi thứ nước ấy” (Ga 4, 15).
Con người
vẫn đói khát thức ăn tinh thần.
Cơn đói
này còn kinh khủng hơn cả cơn đói thân xác.
Hãy đến
với Giêsu! Hãy tin vào Giêsu!
Nếu bạn
khao khát Tuyệt Ðối
thì chỉ
Tuyệt Ðối mới làm bạn no thỏa.
Tuyệt Ðối
đã hiện diện nơi Ðức Giêsu.
Ước chi
bạn để cho Ngài nuôi bằng lời giáo huấn,
và tin
tưởng dấn thân theo Ngài bằng cả cuộc đời.
Cầu nguyện:
Lạy
Chúa,
những lúc con cảm thấy đói,
xin ban cho con một ai đó đang cần
của ăn.
Khi con khát,
xin gởi đến cho con
một ai đó đang cần nước uống.
Khi con lạnh lẽo,
xin gởi đến cho con
một ai đó đang cần được sưởi.
Khi con bị xúc phạm,
xin ban cho con một ai đó đang cần
ủi an.
Khi thập giá của con trở nên nặng nề,
xin ban cho con
thập giá của một người khác để cùng
chia sẻ.
Khi con túng nghèo,
xin dẫn đến cho con một người thiếu
thốn.
Khi con không có thời giờ,
xin ban cho con ai đó để con giúp họ
giây lát.
Khi con nản chí,
xin gởi đến cho con một người cần
khích lệ.
Khi con chỉ biết nghĩ đến mình,
xin xoay chuyển tư tưởng con
hướng đến tha nhân.
(Trích
trong PRIER)
Lm. Antôn Nguyễn Cao Siêu, SJ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét