Lời Chúa: Mt 7, 21-29
Khi ấy, Đức Giêsu
nói với các môn đệ rằng: “Không phải bất cứ ai thưa với Thầy: ‘Lạy Chúa! lạy
Chúa!’ là được vào Nước Trời cả đâu!
Nhưng chỉ ai thi hành ý muốn của Cha Thầy là Đấng ngự trên trời, mới được vào
mà thôi. Trong ngày ấy, nhiều người sẽ thưa với Thầy rằng: ‘Lạy Chúa, lạy Chúa,
nào chúng tôi đã chẳng từng nhân danh Chúa mà nói tiên tri, nhân danh Chúa mà
trừ quỷ, nhân danh Chúa mà làm nhiều phép lạ đó sao?’ Và bấy giờ Thầy sẽ tuyên
bố với họ: ‘Ta không hề biết các ngươi; xéo đi cho khuất mắt Ta, hỡi bọn làm
điều gian ác!’ Vậy ai nghe những lời Thầy nói đây mà đem ra thực hành, thì ví
được như người khôn xây nhà trên đá. Dù mưa sa, nước cuốn, hay bão táp ập vào,
nhà ấy cũng không sụp đổ, vì đã xây trên nền đá. Còn ai nghe những lời Thầy nói
đây, mà chẳng đem ra thực hành, thì ví được như người ngu dại xây nhà trên cát.
Gặp mưa sa, nước cuốn hay bão táp ập vào, nhà ấy sẽ sụp đổ, sụp đổ tan tành.”
Khi Đức Giêsu giảng
dạy những điều ấy xong, dân chúng sửng sốt về lời giảng dạy của Người, vì Người
giảng dạy như một Đấng có thẩm quyền, chứ không như các kinh sư của họ.
Suy niệm:
Nếu ai
trong cộng đoàn các Kitô hữu chúng ta
có khả năng nhân danh Đức Giêsu,
nghĩa là dùng quyền năng của Ngài,
để nói tiên tri, để trừ quỷ hay làm
nhiều phép lạ (c. 22),
chắc chúng ta sẽ tin ngay người đó
là môn đệ đích thực của Đức Giêsu.
Người đó dĩ nhiên phải là người tốt
lành, thánh thiện, đáng tin,
vì chỉ ai là người của Chúa mới làm
được những điều lạ lùng đó.
Trong bài Tin Mừng hôm nay, Đức
Giêsu nhắc chúng ta đừng vội kết luận.
Làm được những điều Chúa đã làm như
trừ quỷ hay chữa bệnh
chưa chắc chắn đã là người môn đệ
chân chính.
Những kết quả hoành tráng trên vẫn
chưa đủ để biết cây (Mt 7, 16).
Cả những ai thưa với Thầy Giêsu:
Lạy Chúa! lạy Chúa!
cũng không hẳn sẽ được vào Nước
Trời (c. 21).
Đức Giêsu
cho chúng ta một tiêu chuẩn quan trọng khác để nhận định.
Đó là chính cuộc sống của người môn
đệ đó.
“Chỉ ai thi hành ý muốn của Cha
Thầy là Đấng ngự trên trời…” (c. 21).
Ý muốn ấy được giải thích và diễn
tả qua “những lời Thầy nói đây” (c. 24).
Vậy tiêu chuẩn chắc chắn để nhận ra
người môn đệ thật
đó là xem người đó có sống đúng
tinh thần của Đức Giêsu không,
có làm điều Ngài dạy qua Bài Giảng
trên núi không.
“Những kẻ làm điều gian ác” ở đây
là những người đã nghe và không làm.
Ngay cả những kẻ ấy cũng có thể làm
được những điều kỳ diệu,
khiến chúng ta bị ngây ngất, say mê
và ngộ nhận.
Nhưng vào ngày phán xét, mọi sự sẽ
bị phanh phui.
Chúa sẽ nói với họ: “Ta không biết
các ngươi. Xéo đi khỏi Ta” (c. 23).
Nước Trời không dành cho những ai
bất tuân phục Ý Chúa.
Dù Nước
Trời là một quà tặng nhưng không của Thiên Chúa Cha,
nhưng người Kitô hữu vẫn phải đưa
tay ra cung kính đón nhận
bằng cách sống trọn vẹn Ý Cha như
một người con thảo hiền.
Không có thái độ này, thì quà có đó
mà vẫn không đến tay.
Chúng ta đã nghe lời Chúa Giêsu quá
nhiều, nhưng thực hành lại chưa đủ.
Chính vì thế khi mưa đổ xuống, gió
giật, nước dâng,
ngôi nhà đời chúng ta sụp đổ dễ
dàng.
Vấn đề không phải do cuồng phong và
lũ lụt,
mà do nền móng của ngôi nhà, nền đá
hay nền cát.
Sau một cơn bão, có những tòa nhà
cổ vẫn đứng vững hiên ngang,
trong khi những ngôi nhà mới xây
lại sụp đổ.
Cơn bão nói cho ta về chất lượng
thật của ngôi nhà.
Có bao nhiêu cơn bão mà ngôi nhà
mỗi người vẫn phải gánh chịu mỗi năm?
Có lẽ ta
nên chọn một câu Tin Mừng làm nền đá cho ngôi nhà đời mình.
Và xây cả đời mình trên việc sống
câu Tin Mừng ấy.
Cầu nguyện:
Lạy Chúa Giêsu,
con đường dài nhất là con đường từ
tai đến tay.
Chúng con thường xây nhà trên cát,
vì chỉ biết thích thú nghe Lời Chúa
dạy,
nhưng lại không dám đem ra thực
hành.
Chính vì thế
Lời Chúa chẳng kết trái nơi chúng
con.
Xin cho chúng con
đừng hời hợt khi nghe Lời Chúa,
đừng để nỗi đam mê làm Lời Chúa trở
nên xa lạ.
Xin giúp chúng con dọn dẹp mảnh đất đời mình,
để hạt giống Lời Chúa được tự do
tăng truởng.
Ước gì ngôi nhà đời chúng con
được xây trên nền tảng vững chắc,
đó là Lời Chúa,
Lời chi phối toàn bộ cuộc sống chúng
con.
Lm Antôn Nguyễn Cao Siêu, SJ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét