LÒNG BÁC ÁI CHÂN THẬT XÓA BỎ NHIỀU TỘI LỖI
Bà Maria Agata Simma chào đời ngày 5-2-1915 tại Sonntag, nước Áo, trong một gia đình nghèo thật nghèo. Bà có lòng yêu thương cách riêng các Đẳng Linh Hồn nơi Lửa Luyện Ngục. Vì thế, bà được THIÊN CHÚA chọn làm vị tông đồ giúp đỡ các Linh Hồn. Chúa cho phép các Linh Hồn nơi Lửa Luyện Hình hiện về với bà để xin bà cầu nguyện hoặc làm việc đền bù phạt tạ thay cho các ngài. Xin nhường lời cho Bà Maria Agata Simma.
Tôi quen biết một thanh niên trạc 20 tuổi. Tạm gọi tên anh là Raphae. Anh Raphae sống nơi làng cạnh làng tôi. Làng anh bị một thiên tai nặng nề. Đó là năm 1954. Tuyết băng trên các đỉnh núi dồn dập đổ xuống làng mạc, vùi dập nhà cửa ruộng vườn cùng với người và súc vật. Một số đông dân làng bị thiệt mạng.
Đêm ấy, anh Raphae đang ở nhà cha mẹ. Bất ngờ một tảng băng thật lớn đổ ập xuống gần nhà anh. Anh nghe tiếng la khóc thảm thiết. Rồi những tiếng kêu cứu dồn dập nổi lên:
- Hãy giúp chúng tôi! Xin cứu chúng tôi! Xin hãy đến cứu chúng tôi! Chúng tôi đang bị chôn vùi trong các tảng băng tuyết đây!
Nghe tiếng kêu cứu, lập tức anh Raphae chỗi dậy và vội vã ra khỏi nhà để ra tay cứu giúp những người đang gặp hoạn nạn. Bà mẹ anh Raphae cũng thức giấc. Bà cũng nghe rõ tiếng kêu van. Nhưng khi thấy con trai mặc áo chuẩn bị ra đi, bà đứng chắn ngang trước cửa, ngăn cản anh Raphae bước qua và nói:
- Không, những người khác phải ra tay cấp cứu chứ không phải chúng ta. Bên ngoài đang có quá nhiều hiểm nguy. Mẹ không muốn có thêm một người chết nữa!
Nhưng anh Raphae cương quyết ra đi. Anh không thể nào dửng dưng bịt tai trước những lời kêu cầu quá thảm thiết. Anh đẩy thân mẫu qua một bên, tránh lối cho anh và thưa với mẹ:
- Không! Con phải đi! Con không nỡ lòng nào bỏ mặc cho người ta phải chết như thế!
Nói xong, anh vội vàng ra khỏi nhà. Anh dùng trọn sức lực cứu giúp người khác. Nhưng rồi chính anh cũng bị tuyết băng đổ ập xuống và bị chết.
Chỉ vỏn vẹn hai ngày sau khi qua đời, anh Raphae hiện về với tôi ban đêm và nói:
- Nhờ bác nhắn gia đình cháu xin ba Thánh Lễ dâng cầu cho cháu. Như thế cháu sẽ sớm được giải thoát khỏi Lửa Luyện Hình.
Tôi liền thông báo cho cha mẹ thân nhân và bạn bè anh Raphae biết. Mọi người bỡ ngỡ ngạc nhiên trước tin vui mừng này. Bởi lẽ, anh Raphae chỉ cần có ba Thánh Lễ để được về Trời hưởng phúc nhan thánh Chúa. Một vài người bạn của anh Raphae giải thích cho tôi hiểu:
- Bác biết không! Cháu không muốn ở vào chỗ của Raphae khi chết bất thình lình như thế. Nếu mà bác biết tất cả những lầm lỗi anh đã phạm .. hẳn bác khó tin là anh sẽ được giải thoát nhanh chóng như thế!
Thế nhưng, chính thanh niên này - anh Raphae - sau đó giải thích cho tôi hiểu lý do:
- Bác biết không! Cháu đã thực thi một hành động hoàn toàn bác ái, một cử chỉ mang tính chất tình yêu tinh tuyền. Cháu đã liều mạng mình để cứu sống những người đang lâm hoạn nạn. Chính nhờ thế mà THIÊN CHÚA tha thứ cho cháu mọi lỗi lầm và sớm đón nhận cháu vào vui hưởng hạnh phúc thiên đàng. Đúng thế! Lòng bác ái chân thật có sức mạnh xóa bỏ một số rất lớn các tội lỗi cháu đã phạm.
Chúng ta đừng bao giờ nản lòng khi trông thấy những tai ương như thế xảy ra. Chúng ta không bao giờ biết được hết tính chất hữu dụng của chúng. Trong những trường hợp này, người ta bảo rằng đó là những người trẻ can đảm. Thật ra có những người trẻ lúc đầu xem ra tốt lành nhưng rồi sau đó lại đi theo con đường xấu. Chỉ mình THIÊN CHÚA biết rõ tương lai của mỗi người sẽ ra sao. Khi nào bước vào cõi sống đời sau, chúng ta mới hiểu được lòng nhân lành của THIÊN CHÚA vô biên và bao la như thế nào đối với thân phận thấp hèn của chúng ta.
(Maria Simma, ”Les Âmes du Purgatoire m'ont dit”, Editions Du Parvis, 1990, trang 73)
Sr. Jean Berchmans Minh Nguyệt
Tôi quen biết một thanh niên trạc 20 tuổi. Tạm gọi tên anh là Raphae. Anh Raphae sống nơi làng cạnh làng tôi. Làng anh bị một thiên tai nặng nề. Đó là năm 1954. Tuyết băng trên các đỉnh núi dồn dập đổ xuống làng mạc, vùi dập nhà cửa ruộng vườn cùng với người và súc vật. Một số đông dân làng bị thiệt mạng.
Đêm ấy, anh Raphae đang ở nhà cha mẹ. Bất ngờ một tảng băng thật lớn đổ ập xuống gần nhà anh. Anh nghe tiếng la khóc thảm thiết. Rồi những tiếng kêu cứu dồn dập nổi lên:
- Hãy giúp chúng tôi! Xin cứu chúng tôi! Xin hãy đến cứu chúng tôi! Chúng tôi đang bị chôn vùi trong các tảng băng tuyết đây!
Nghe tiếng kêu cứu, lập tức anh Raphae chỗi dậy và vội vã ra khỏi nhà để ra tay cứu giúp những người đang gặp hoạn nạn. Bà mẹ anh Raphae cũng thức giấc. Bà cũng nghe rõ tiếng kêu van. Nhưng khi thấy con trai mặc áo chuẩn bị ra đi, bà đứng chắn ngang trước cửa, ngăn cản anh Raphae bước qua và nói:
- Không, những người khác phải ra tay cấp cứu chứ không phải chúng ta. Bên ngoài đang có quá nhiều hiểm nguy. Mẹ không muốn có thêm một người chết nữa!
Nhưng anh Raphae cương quyết ra đi. Anh không thể nào dửng dưng bịt tai trước những lời kêu cầu quá thảm thiết. Anh đẩy thân mẫu qua một bên, tránh lối cho anh và thưa với mẹ:
- Không! Con phải đi! Con không nỡ lòng nào bỏ mặc cho người ta phải chết như thế!
Nói xong, anh vội vàng ra khỏi nhà. Anh dùng trọn sức lực cứu giúp người khác. Nhưng rồi chính anh cũng bị tuyết băng đổ ập xuống và bị chết.
Chỉ vỏn vẹn hai ngày sau khi qua đời, anh Raphae hiện về với tôi ban đêm và nói:
- Nhờ bác nhắn gia đình cháu xin ba Thánh Lễ dâng cầu cho cháu. Như thế cháu sẽ sớm được giải thoát khỏi Lửa Luyện Hình.
Tôi liền thông báo cho cha mẹ thân nhân và bạn bè anh Raphae biết. Mọi người bỡ ngỡ ngạc nhiên trước tin vui mừng này. Bởi lẽ, anh Raphae chỉ cần có ba Thánh Lễ để được về Trời hưởng phúc nhan thánh Chúa. Một vài người bạn của anh Raphae giải thích cho tôi hiểu:
- Bác biết không! Cháu không muốn ở vào chỗ của Raphae khi chết bất thình lình như thế. Nếu mà bác biết tất cả những lầm lỗi anh đã phạm .. hẳn bác khó tin là anh sẽ được giải thoát nhanh chóng như thế!
Thế nhưng, chính thanh niên này - anh Raphae - sau đó giải thích cho tôi hiểu lý do:
- Bác biết không! Cháu đã thực thi một hành động hoàn toàn bác ái, một cử chỉ mang tính chất tình yêu tinh tuyền. Cháu đã liều mạng mình để cứu sống những người đang lâm hoạn nạn. Chính nhờ thế mà THIÊN CHÚA tha thứ cho cháu mọi lỗi lầm và sớm đón nhận cháu vào vui hưởng hạnh phúc thiên đàng. Đúng thế! Lòng bác ái chân thật có sức mạnh xóa bỏ một số rất lớn các tội lỗi cháu đã phạm.
Chúng ta đừng bao giờ nản lòng khi trông thấy những tai ương như thế xảy ra. Chúng ta không bao giờ biết được hết tính chất hữu dụng của chúng. Trong những trường hợp này, người ta bảo rằng đó là những người trẻ can đảm. Thật ra có những người trẻ lúc đầu xem ra tốt lành nhưng rồi sau đó lại đi theo con đường xấu. Chỉ mình THIÊN CHÚA biết rõ tương lai của mỗi người sẽ ra sao. Khi nào bước vào cõi sống đời sau, chúng ta mới hiểu được lòng nhân lành của THIÊN CHÚA vô biên và bao la như thế nào đối với thân phận thấp hèn của chúng ta.
(Maria Simma, ”Les Âmes du Purgatoire m'ont dit”, Editions Du Parvis, 1990, trang 73)
Sr. Jean Berchmans Minh Nguyệt
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét